Sơn nữ
Ai thấp thoáng bên đồi thông thanh vắng,
Chiếc gùi nâu mang trĩu nặng đôi vai.
Dốc nghiêng nghiêng, rắn rỏi bước chân dài,
Em, sơn nữ hây hây đôi má đỏ.
Tóc buông xõa khẽ tung bay trước gió,
Miệng cười vui, đôi mắt cứ mơ màng,
Em dịu dàng, huyền ảo chốn đồi hoang,
Lòng lữ khách mãi rộn ràng xao xuyến.
(Minh Tâm)